Monday, October 14, 2013

Món nợ không thể đòi (Tạp văn/Nguyễn Ngọc Tư)

Mẹ đi đằng trước, con lẽo đẽo theo sau, buổi chợ sớm mai thưa người nhưng chộn rộn vì những câu hỏi ríu ran của thằng nhỏ. Mẹ ơi, con cá gì mà có cái mỏ dài quá vậy, thằng con chỉ tay vào con... vịt, hỏi. Nhưng khi mẹ trả lời đấy là con vịt, nó giãy nảy, con vịt phải có lông chứ. Dằng dặc sau đó là những câu hỏi khác, tại sao con cá kia lại nằm im re, vì sao nó chết, ai làm nó chết. Tại sao cọng rau này màu tím còn rau kia màu xanh. Mẹ vẫn nhẫn nại trả lời con và diễn đạt làm sao cho giản dị, dễ hiểu. Chỉ câu hỏi: “Mẹ ơi, tại sao người ta đem bán cá em bé? Sao người ta không cho cá em bé đi học mẫu giáo mà ăn thịt tụi nó làm chi, tội nghiệp...”, mẹ phải ngẩn ra rất lâu, phân vân tìm câu trả lời.

Nhưng không thể lờ đi, vì thằng con ngước con mắt đầy vẻ xót thương nhìn mẹ, như chờ đợi, như van xin, như cầu cứu. Trong cái thau gần đầy nước, hàng triệu con cá con (mà thằng nhỏ xem như bạn đồng trang lứa với nó) đang chen chúc nhau đớp không khí một cách tuyệt vọng. Lứa cá nhỏ hơn đầu đũa này thường là từ 15-30 ngày tuổi, người ta gọi là rồng rồng. Hơi giống trẻ con, lúc mới chào đời rồng rồng có màu đỏ, và ngả sang đen khi chúng lớn dần lên. Lúc ấy, chúng sẽ từ bỏ cái tên cúng cơm của mình, xúng xính với tên mới: cá lóc.

Rồng rồng được cá mẹ sinh khi trời bắt đầu rải xuống những sợi mưa. Nước hớn hở dâng lên, tắm mát những ao, đìa đã mỏi mê vì những ngày khô kiệt. Sấm chớp vẫn lừ đừ, gầm gừ trong những đám mây nặng trĩu nước. Sa mưa! Những nụ mầm mới bắt đầu nhú lên trên những cọng rau muống, rau đắng, rau ngổ... già nua. Những sinh vật của ruộng đồng như cá, ếch... vào mùa sinh sản. Lúc này, trong ao hay xuất hiện những bầy rồng rồng - những quầng đỏ lâm nhâm trên mặt nước, to như cái nia, di chuyển lấp lánh, nhịp nhàng.

Đây cũng là khoảng thời gian mẹ đi chợ, hay thấy lòng buồn rợn ngợp. Đầu chợ là cá rồng rồng, cuối chợ cũng cá rồng rồng. Trên nền chợ đẫm nước, bên mớ rau đồng xanh non, là những con ếch, nhái đã bị lột da tuyệt vọng chắp tay lạy lia lịa, ọc ạch nhảy trên mâm, na cái bụng trứng lặc lè. Ai cũng có thể nhìn thấy muôn vạn hạt trứng nhỏ lấm tấm bên trong. Dài theo lối đi, người ta bày bán mấy con cá lóc ốm nhom vật vờ bên cạnh lũ cá rô, cũng lép kẹp, chỉ bụng là quá khổ vì phải bọc lấy trứng. Cá quãng này ăn không béo, nhiều nhớt, tanh, thịt cứng, dai nhách. Dường như lũ cá đã cố ép xác, tự làm mình xấu đi, già đi, nhếch nhác, xóa dấu của sự hấp dẫn để bảo vệ lũ con sắp chào đời nhưng cũng không thoát khỏi bàn tay của con người.

Nhưng giữa chợ đời, chẳng mấy ai để tâm mà cám cảnh cho phận rồng rồng, cho con cá... có bầu, như mẹ. Hay ai cũng thấy bất nhẫn, nhưng họ cũng im lặng làm ngơ, như mẹ. Khi lấy đũa gắp mớ rồng rồng kho tiêu thơm lựng, họ cũng thấy áy náy, quá nhiều sinh vật mất cơ hội sống chỉ vì một miếng ăn của con người? Hay họ vô tư, chẳng nghĩ gì cả, bằng chứng là những sinh vật tội nghiệp ấy đã bị tận diệt hết sa mưa này đến sa mưa khác, bất chấp lệnh cấm của chính quyền (cũng phải, ngang nhiên bày bán mà có thấy ông chính quyền nào lên tiếng đâu, mắc gì phải sợ).

Mẹ đắn đo rất lâu, mẹ sợ suy nghĩ kia được nói nên lời sẽ là quá tàn nhẫn đối với đứa trẻ. Cuối cùng, mẹ nói, tại bà con mình còn nghèo. Vì nghèo, nên phải dầm mình kéo từng bầy rồng rồng, lội ròng rãi trên khắp đồng bãi tìm bắt từng con nhái, con ếch để đổi lấy ít gạo. Vì nghèo, nên đang cạy cơm cháy bữa sáng đã lo ngay ngáy bữa chiều, hơi sức đâu nghĩ tới tương lai xa vời. Và vì bụng chưa no, nên những gì người ta rao trên đài, nào là phát triển và bảo vệ nguồn lợi thủy sản, giữ gìn hệ sinh thái... chỉ là những ngôn ngữ xa vời.

Mẹ buộc phải nói những điều quá phức tạp, đối với thằng con năm tuổi. Nhưng đó là câu trả lời bao dung nhất, ít đau đớn nhất... Chắc chắn, lớn lên nó sẽ hiểu. Chỉ sợ, lúc đó, những sản vật của ao đồng trở thành hàng quý hiếm. Và vĩnh viễn thằng con không biết âm thanh ếch, nhái kêu ran ngoài đồng sau mưa, cảnh cá rô, thác lác ục sôi dưới đìa mùa hạn, tiếng cá lóc táp lụp bụp như dừa rụng xuống ao.

Tất cả những thứ ấy, như một món nợ mà lớp con cháu không thể đòi lại từ những thế hệ đi trước. Có trả nổi đâu mà đòi...

Tuesday, October 8, 2013

Mô hình Đà Nẵng

Hai bài viết về Đà Nẵng thật đáng đọc. Nhìn chung, các tác giả thừa nhận thành phố này đang gặp khó khăn về nguồn thu ngân sách do quá lệ thuộc vào khai thác quỹ đất trong khi thị trường BĐS đang đóng băng. Tuy nhiên, đây chỉ là vấn đề ngắn hạn hoặc trung hạn, còn về lâu về dài thì Đà Nẵng vẫn có tiềm năng phát triển.

Nhiều chuyên gia cho rằng (có ông Phạm Phú Ngọc Trai từng là Tổng Giám đốc Pepsico Đông Dương), Đà Nẵng chỉ cần điều chỉnh lại chiến lược phát triển, chẳng hạn, thu hút công nghiệp bên cạnh hai ngành nghề đang có lợi thế rất lớn là bất động sản và du lịch. 

Bình luận: tuy Đà Nẵng có cơ sở hạ tầng khá tốt và nằm ở trung tâm của Vùng kinh tế trọng điểm miền Trung so với 2 tỉnh lân cận Quảng Nam, Quảng Ngãi, nhưng để cạnh tranh thu hút các DN chế tạo và thâm dụng lao động thì hai địa phương kia gặp thuận lợi hơn. Thứ nhất, với dân số đông và mức sống không cao bằng, 2 tỉnh này có chi phí thuê nhân công rẽ hơn. Thứ hai, bắt nguồn từ hệ quả của khai thác quỹ đất, giá thuê mặt bằng sản xuất kinh doanh tại ĐN cao hơn và thành phố hiện không còn nhiều mặt bằng để xây dựng Khu Công nghiệp quy mô như Chu Lai ở Quảng Nam, và Dung Quất ở Quảng Ngãi.

Friday, October 4, 2013

Khủng hoảng, nợ quốc gia và chuyện chính phủ Mỹ đóng cửa

Nhiều người thắc mắc xung quanh chuyện chính phủ Mỹ đóng cửa, nói tại sao một quốc gia hùng mạnh và giàu có số một thể giới lại rơi vào cảnh bế tắc như vậy, thậm chí, với khoản thâm hụt ngân sách đến hàng nghìn tỷ USD, nước Mỹ coi như đang vỡ vụn. Tuy nhiên, bình tĩnh suy xét thì rõ ràng nước Mỹ sẽ sớm vượt qua tình trạng này-thậm hụt ngân sách lớn (còn thời điểm nào thì chịu).

Một nước đối mặt với thâm hụt ngân sách khi chi tiêu chính phủ vượt quá các khoản thu trong năm tài khóa. Trừ thời kỳ ông Clinton làm tổng thống, các đời tổng thống Mỹ từ những năm 1990 đến nay đều vung tay quá trán. Khi nói đến nguyên nhân sâu xa thâm hụt ngân sách của Mỹ hiện nay thì có rất nhiều cách giải thích và chúng thường gây tranh cãi rất dữ, nhưng theo quan sát của người viết, thực trạng này bắt nguồn từ thay đổi chính sách đối phó với khủng hoảng kinh tế (năm 2008) của chính quyền Obama. Chưa bàn đến tại sao xảy ra khủng hoảng, việc ngân hàng và doanh nghiệp phá sản, tỷ lệ thất nghiệp tăng cao (có năm đến 10%) buộc chính quyền phải đưa ra các chính sách cải thiện tình hình, bao gồm chính sách tài khóa tăng thâm hụt ngân sách (gồm cả chính sách tiền tệ thuộc trách nhiệm của Cục Dự trữ liên bang). Lấy ví dụ, chi tiêu xây dựng đường cao tốc, mua lại các công ty thua lỗ. Tiếp đến, khi thất nghiệp cao thì các khoản chi cho bảo hiểm thất nghiệp, trợ cấp thực phẩm cho dân nghèo cũng leo thang, cộng vào đó là thu ngân sách (tiền nộp thuế của dân) cũng suy giảm do thu nhập giảm.

Như vậy, chưa kể chính phủ Mỹ có thể bán lại các công ty đã tiếp quản sau khi được tái cơ cấu, khi nền kinh tế tăng trưởng trở lại tạo ra nhiều việc làm thì chi bảo hiểm thất nghiệp và các khoản trợ cấp sẽ được cắt bớt, thu thuế cũng nhiều hơn (hoặc tăng suất thuế), theo đó làm thu hẹp thâm hụt (thực tế mức thâm hụt trong cả tài khóa năm này thấp nhất trong năm năm qua).

Vấn đề ở chỗ là trong khi chính quyền Obama muốn tăng số lượng dân Mỹ được nhận bảo hiểm sức khỏe, thì nhiều người phản đối (nghị sĩ Đảng Cộng hòa) chương trình này vì sợ rằng nó sẽ trở thành gánh nặng thuế lên tầng lớp giàu có vốn dành sự ủng hộ cho họ. Các nghị sĩ không thống nhất được kế hoạch ngân sách cho năm tài khóa mới (bắt đầu ngày 1-10 hằng năm), vậy là chính quyền Mỹ “đình công”.