Thursday, September 26, 2013

Quốc hoa

Cuộc bầu chọn một loài hoa làm biểu tượng cho đất nước đang thu hút sự quan tâm của người dân. Nhiều trang báo mạng lập ra diễn đàn để lấy ý kiến độc giả và đã nhận được những đề xuất gợi ý hết sức bất ngờ.

Bên cạnh hoa sen, loài hoa đã quá thân thuộc với người Việt và tất nhiên là lựa chọn số một của đa số người, thì báo mạng Phunutoday đã mở cuộc vận động một hoa dại bình thường, không có gì đáng chú ý là hoa xấu hổ trở thành Quốc hoa nhằm nhắc con người phẩm chất cần có đó là lòng tự trọng. 

Hoa hồng biểu tượng của tình yêu cũng là ứng viên thú vị, tất nhiên khi gợi ý loài hoa này người ta ẩn sau đó một sự cảnh báo về một hiện trạng đáng buồn của xã hội. Trong khi đó, nhà nghiên cứu văn hóa GS Vũ Khiêu lại muốn hoa màu gà trở thành Quốc hoa. Theo ông, hoa mào gà được trồng nhiều ở nông thôn, gần gũi với người dân. Hoa tượng trưng cho con gà trống, được yêu quý trên đất nước ta và tiêu biểu cho một khí thế anh hùng. Bất cứ con vật nào xâm chiếm lãnh thổ, nó đều chiến đấu bảo vệ đến cùng. Lập luận này tỏ ra rất có lý trong bối cảnh câu chuyện chủ quyền luôn nổi sóng ngay trong lòng mỗi người dân thời bình.

Tuy mỗi người với góc nhìn nhận khác nhau có quyền nghĩ về một loài hoa biểu trưng cho chính bản thân họ và cho đất nước, thì đồ rằng sau lần bầu chọn này, hoa sen sẽ vẫn được suy tôn.

Thursday, September 5, 2013

Sư tử không ăn cỏ (Tạp văn/Nguyễn Ngọc Tư)

Thằng bạn nhỏ của tôi hồi năm tuổi thần tượng sư tử. Nó nói sư tử mạnh nhứt trong rừng, mà lại mềm mại dễ thương. Nó dẫn chứng ra sư tử Simba với cái bờm mượt mà, chúa tể thế giới hoang dã trong một bộ phim hoạt hình rất hay của Walt Disney. Một bữa thằng nhỏ coi chương trình thế giới động vật, thấy con sư tử (thiệt, không phải hoạt họa) ăn bữa sáng với thịt nai tươi sống, nó đau khổ hết phương. Với bạn, hình ảnh chú sư tử phè phởn nằm liếm láp bộ lông rậm bằng cái miệng tèm lem máu con mồi là không thể chấp nhận được. Đứa trẻ thất vọng nói, sư tử ác quá.

Tôi cảm thấy bối rối, thật khó để giải thích cho thằng bạn hiểu sư tử ăn thịt vì không thể ăn cỏ, vì sự sống còn của chính nó, như mẹ con mình bữa qua ăn cơm với cá. Sau bữa đó, tôi không dạy bạn về thiện - ác nữa. Cặp từ kia đã được thay bằng tốt – xấu, hợp lý - không hợp lý, tử tế - không tử tế…

Con mèo Tom không ác, nó sinh ra là để bắt và ăn chuột. Trong bộ phim rượt đuổi bất tận đó, con chuột Jerry cũng không ác, nó phải đấu tranh để sống, dù đôi lúc nó hơi quá quắt khi trả đũa gấp đôi, trừng phạt gấp ba lỗi con mèo gây ra. Hai mẹ con tôi cùng đồng ý là những tập phim mà cả hai con mèo chuột hợp tác để chống kẻ thứ ba, hoặc cuối phim chúng bắt tay nhau cười toe vui vẻ, là hay nhất. Mặc dù không đúng với bản chất chuột, mèo cho lắm.

Đôi khi vô tình, người ta đòi hỏi ai đó (hay con gì đó) không được sống như chính họ (hay chính nó). Hồi nhỏ, mỗi lần thấy thầy giáo dắt con heo nọc đi bỏ giống là tôi thấy phiền lắm, tôi nghĩ thầy chỉ nên đọc sách, tỉa cây kiểng, nuôi chim sáo hoặc rung đùi ngồi đánh cờ chơi. Dù thầy nghèo xơ xác, dù vợ con thầy cực ăn ốm nhách, nhưng nếu cực chẳng đã phải kiếm tiền, thì thầy nên mở tiệm bán kẹo, xi rô đá bào hay bán sách báo…không lý nào xoắn quần áo xắt chuối nấu cho heo, còn dắt nó đi lang thang khắp xóm những khi tan buổi dạy. Tôi nghĩ vậy.

Hồi đó, thầy sống như thầy có, lương thiện mưu sinh cho qua hồi cơ cực, nhưng lòng kính trọng thầy của tôi bị sứt mẻ lãng òm. Như người ta không chịu anh bác sỹ ăn mặc cù lần, xét nét ông kia tướng tá nông dân mà làm lãnh đạo, thất vọng khi trên mắt nhà thơ viết thơ tình nổi tiếng lại dính… ghèn. Như thằng bạn nhỏ của tôi đòi sư tử hoang dã của rừng rậm Phi Châu phải ăn chay.

Đời cũng hay ca cẩm kiểu như: tụi trẻ bụi đời ngang ngược xấc xược ưa hong vô, cô giúp việc nói năng thiệt là thô lổ, mấy bà bán cá sao hung dữ quá, thím nông dân kia dòm nhếch nhác quá, áo dính mủ chuối móng chân đóng phèn… Và người nghèo, dân lao động nghèo vì những tiểu tiết đó mà bị ghét bỏ, đôi khi. Thử thả một đứa bé con nhà tử tế ra bãi rác, để mặc nó vật lộn kiếm miếng ăn, ngủ bờ ngủ bụi, bị những đứa mạnh hơn chà đạp… một vài tháng sau nó sẽ không khác gì đám trẻ bãi rác kia. Ta muốn một thằng nhỏ thất học, lang thang đói rách phải sử sự lịch lãm như một quý ông sang trọng mà không chìa tay ra giúp nó, dạy dỗ, cưu mang, thay đổi nó. Thành kiến đẩy nó dạt xa về phía tối.

Nói về thành kiến thì ai cũng có một kho. Xưa tôi ghét những người mua bán ve chai, do đã gặp vài người tiện tay ăn cắp vặt. Thằng bạn nhỏ ra đời, ông trời cho tôi nhiều hơn tôi tưởng. Những buổi trưa thấy mấy chị ve chai lầm lũi ngang qua, nắng mưa oằn cả hai cần xé, tôi bỗng nghĩ chẳng may tôi phải ra đường mưu sinh bằng cách đó, tôi cũng sẽ phạm lỗi, biết đâu chừng… Cực khổ cỡ nào tôi cũng chịu được, kể cả đói lạnh, nhưng con tôi thèm thịt đến nỗi đang sốt dầm dề mà được ăn cháo trắng với thịt nướng là tỉnh trân, thì tôi cũng sẵn sàng đánh cắp cái chảo, hay mớ sắt vụn, đoạn ống nước cũ… để đem về cho con một bữa ngon.

Nói vậy là tôi phủi sạch trơn cái câu ông bà dạy “nghèo cho sạch, rách cho thơm”, nhưng nghèo hay rách thì không giày vò và réo gọi như… đói. Lúc cuộc sống khắc nghiệt buộc người đi chênh vênh lằn ranh tử tế và không tử tế, họ bước chệch choạc cũng là chuyện tự nhiên. Có ở dưới ao mới biết không cách nào không ướt áo.

Chấp nhận những gì khác mình đã quá khó, nói chi tới yêu thương. Tôi biết không hy vọng gì thằng bạn nhỏ tôi lại khoái con sư tử như trước. Có gì đó đổ vỡ rồi. Bạn day qua thích siêu nhân. Siêu nhân suốt ngày đi đánh nhau, tôi đương nhiên không thích, nhưng thằng nhỏ nói, “siêu nhân thì phải đánh nhau tụi quái vật chớ…”

Ờ, bản chất siêu nhân là đánh nhau, không thì năm anh em đó thành lập ban nhạc chớ làm siêu nhân chi? Mà kẻ xấu lộng hành vậy siêu nhân không đánh thì ai đánh???

Người nhập cư và Đà Nẵng

Ánh sáng đô thị luôn chứa đầy hấp lực. Hàng vạn người đổ dồn về các đô thị mỗi năm để tìm kiếm cơ hội việc làm và học tập. Đà Nẵng, một thành phố trẻ, năng động đang nổi lên như một mô hình phát triển cho cả nước-tuy gần đây mô hình này bộc lộ rõ hạn chế như kinh tế lệ thuộc đầy thiên lệch vào lĩnh vực bất động sản và du lịch, cũng nằm trong dòng dịch chuyển mang tính quy luật ấy.

Dù còn nhiều tranh cãi về chính sách hạn chế nhập cư của thành phố, nhưng không thể phủ nhận đóng góp rất lớn của hàng chục vạn người nhập cư vào kinh tế Đà Nẵng. Họ là doanh nhân, nhân viên văn phòng, công nhân, thợ xây dựng hay lao động giúp việc gia đình. Có một câu nói đầy triết lý về sự phát triển đô thị, quên mất của ai, đại ý: một đô thị bền vững phải đa sắc màu. Nhiều người lo ngại mất tính bản sắc khi chính sách nhập cư quá mở, vì sự hổn tạp sẽ đẩy một đô thị xa dần các giá trị truyền thống, gây ra sự quá tải hạ tầng giao thông và không gian đô thị.

Tuy nhiên, giống như không bùn thì không có sen vậy, chúng ta phải chấp nhập những vấn đề do người nhập cư mang đến, bù lại thành phố sẽ trở nên năng động linh hoạt và bền dai hơn, bởi vì người dân bản xứ không thể đảm đương hết thẩy mọi công việc được. Vần đề là thể chế có thích ứng kịp với điều này hay không, và trách nhiệm của chính quyền là phải hạn chế tổn thất thấp nhất có thể.

Muốn viết một bài dài về Đà Nẵng nhưng lưu ý định này về sau vậy. Đi ra đường và thưởng thức Đà Nẵng về đêm thôi.