Một bài phân tích hay của TS Phạm Sỹ Thành. Tôi tán thành lập luận của tác giả từ việc cải thiện năng suất, cải cách pháp lý (thủ tục hải quan và hàng rào kỹ thuật), đến chính sách công nghiệp phụ trợ nhưng có chỗ viết nhầm lẫn "Việt Nam có lẽ cần tiếp tục phá giá tiền đồng để tỷ giá thực so với đồng đô la Mỹ giảm xuống chứ không phải tiếp tục tăng lên như hiện nay".
Viết đúng phải là … để VND mất giá thực so với đồng đô la Mỹ chứ không phải tiếp tục lên giá như hiện nay (do NHNN vẫn đang duy trì chính sách tỷ giá ổn định, có điều chỉnh nhưng biến động nhỏ trong khoảng 1% năm, trong khi lạm phát Việt Nam cao hơn hẳn Mỹ và một số nước mấy năm qua). Nghĩa là khi phá giá tiền đồng đủ mạnh, cả tỷ giả danh nghĩa và thực tế đều tăng lên.
Dù mới đây, NHNN đã có động thái phá giá nhưng không đủ mạnh để chặn đà lên giá của tiền đồng so với đô la Mỹ. Nguyên nhân có thể là NHNN vẫn chưa thoát khỏi nổi ám ảnh lạm phát cao và lo ngại phá giá sẽ tác động tiêu cực đến DN nhập khẩu, đến công ăn việc làm của khu vực này. Phá giá có trái ngược với ưu tiên ổn định vĩ mô (mục tiêu kiểm soát lạm phát) của Chính phủ (và cả NHNN) hay không là chuyện khác và câu trả lời là không nhất thiết phải như thế. Lấy ví dụ, phát hành tín phiếu NHNN hay tăng dự trữ bắt buộc để hạn chế tăng cung tiền đồng do NHNN bỏ ra mua USD.
Chính sách ổn định tỷ giá lâu nay đã làm suy yếu sức cạnh tranh của khu vực xuất khẩu và với cả DN sản xuất cho nhu cầu nội địa. Trung Quốc là quốc gia hưởng lợi lớn nhất của chính sách ổn định tỷ giá, hàng nhập từ nước này với mẫu mã đa dạng, giá rẻ, chất lượng trung bình thấp, lấy ví dụ như hàng may mặc, đã có mặt khắp cửa hàng, chợ, siêu thị, tới các vùng miền xa xôi. Tương tự, nguyên nhiên liệu của ngành công nghiệp chế biến cũng được nhập từ Trung Quốc vì lý do giá rẻ hơn hàng nội hoặc hàng nhập từ nước khác.
Viết đúng phải là … để VND mất giá thực so với đồng đô la Mỹ chứ không phải tiếp tục lên giá như hiện nay (do NHNN vẫn đang duy trì chính sách tỷ giá ổn định, có điều chỉnh nhưng biến động nhỏ trong khoảng 1% năm, trong khi lạm phát Việt Nam cao hơn hẳn Mỹ và một số nước mấy năm qua). Nghĩa là khi phá giá tiền đồng đủ mạnh, cả tỷ giả danh nghĩa và thực tế đều tăng lên.
Dù mới đây, NHNN đã có động thái phá giá nhưng không đủ mạnh để chặn đà lên giá của tiền đồng so với đô la Mỹ. Nguyên nhân có thể là NHNN vẫn chưa thoát khỏi nổi ám ảnh lạm phát cao và lo ngại phá giá sẽ tác động tiêu cực đến DN nhập khẩu, đến công ăn việc làm của khu vực này. Phá giá có trái ngược với ưu tiên ổn định vĩ mô (mục tiêu kiểm soát lạm phát) của Chính phủ (và cả NHNN) hay không là chuyện khác và câu trả lời là không nhất thiết phải như thế. Lấy ví dụ, phát hành tín phiếu NHNN hay tăng dự trữ bắt buộc để hạn chế tăng cung tiền đồng do NHNN bỏ ra mua USD.
Chính sách ổn định tỷ giá lâu nay đã làm suy yếu sức cạnh tranh của khu vực xuất khẩu và với cả DN sản xuất cho nhu cầu nội địa. Trung Quốc là quốc gia hưởng lợi lớn nhất của chính sách ổn định tỷ giá, hàng nhập từ nước này với mẫu mã đa dạng, giá rẻ, chất lượng trung bình thấp, lấy ví dụ như hàng may mặc, đã có mặt khắp cửa hàng, chợ, siêu thị, tới các vùng miền xa xôi. Tương tự, nguyên nhiên liệu của ngành công nghiệp chế biến cũng được nhập từ Trung Quốc vì lý do giá rẻ hơn hàng nội hoặc hàng nhập từ nước khác.