Cách đây hơn ba năm (08/2010), mình và mấy anh chị đồng nghiệp, sinh viên đại diện (được cấp trên đề cử vì lúc đó mình là cán bộ ...) cho thanh niên Đại học Đà Nẵng trong tổng số 3.000 thanh niên cả nước tham gia Đại hội Liên hoan Thanh niên Việt Nam -Trung Quốc tại tỉnh Quảng Tây, chuyến đi này kéo dài gần mười ngày. Quả thật, với mình, đây là chuyến đi xuất ngoại lần đầu, một trải nghiệm thú vị nhưng cũng để lại nhiều suy ngẫm.
Cảm nhận đầu tiên là sự đón tiếp khá chu toàn, tận tình, được lên kế hoạch bài bản từ khâu di chuyển, ăn ngủ, đội ngũ hướng dẫn viên, tình nguyện viên cho đến lịch trình các điểm tham quan, các hoạt động giao lưu văn hóa giữa thanh niên hai nước. Mình còn nhớ lần du thuyền ngắm cảnh rất đẹp, thơ mộng dọc con sông Trường Giang, cuối hành trình cả đoàn cập bến lên thăm một khu phố cổ (chẳng nhớ tên chi) và mua rất nhiều quà lưu niệm, đặc biệt là kẹo, rượu và trà xanh. Nhớ lần bắt Taxi bình dân cùng với mấy đồng nghiệp đi mua sắm ban đêm, đa chủng loại hàng hóa thượng vàng hạ cám được bày bán ở không gian vỉa hè ngay chốn đô thị nhộn nhịp, nhưng vào ban ngày những quầy hàng này không thấy đâu nữa. Có lẽ người dân muốn tăng ca sản xuất, kinh doanh kiếm thêm thu nhập.
Mình thấy có hai sự khác biệt rõ nét và đáng học hỏi ở nước bạn, dù chúng không xa lạ ở các nước tân tiến lắm. Hệ thống giao thông dường như được đầu tư chủ yếu cho tàu điện ngầm và xe buýt, còn xe cá nhân đa số gồm ô-tô và xe điện, thấy rất ít xe máy, bởi vậy, đường xá rộng rãi, ít khói bụi (đoàn VN gần như lưu lại ở các thành phố). Và quy hoạch đô thị với nhiều nhà cao tầng, nhà chung cư, chứ không thấy nhà phân lô 70-100 mét vuông quá phổ biến ở nước mình. Sống trong khu chung cư, một khu vực mang tính cộng đồng rất lớn, xem ra phù hợp với cảnh đất chật người đông.
Tuy vậy, sau chuyến đi, mình nghĩ còn có điều chưa tường tận, chưa rõ. Chẳng hạn như tại sao gọi là Liên hoan Thanh niên Việt Nam - Trung Quốc, nghĩa là giao lưu văn hóa giữa thanh niên hai nước mà bên mình chỉ đến tỉnh Quảng Tây. Nói cho đúng là các hoạt động đều diễn ra tại một vài thành phố thuộc một tỉnh của Trung Quốc, sao mình không chia ra nhiều đoàn đến các tỉnh thành khác. Thêm nữa, đã là giao lưu thì phải có qua có lại, nhưng thanh niên Trung Quốc sao chưa thấy qua nước mình Đại hội Hữu nghị (Hy vọng trong tương lai sẽ có :)).
Rồi còn nhiều vấn đề khác như chủ quyền lãnh thổ, hội nhập và thương mại hai nước cũng không được đưa ra bàn luận, tọa đàm. Thanh niên là chủ tương lai của mỗi nước, điều này đương nhiên đáng ra phải được đề cập quá chứ.
Cảm nhận đầu tiên là sự đón tiếp khá chu toàn, tận tình, được lên kế hoạch bài bản từ khâu di chuyển, ăn ngủ, đội ngũ hướng dẫn viên, tình nguyện viên cho đến lịch trình các điểm tham quan, các hoạt động giao lưu văn hóa giữa thanh niên hai nước. Mình còn nhớ lần du thuyền ngắm cảnh rất đẹp, thơ mộng dọc con sông Trường Giang, cuối hành trình cả đoàn cập bến lên thăm một khu phố cổ (chẳng nhớ tên chi) và mua rất nhiều quà lưu niệm, đặc biệt là kẹo, rượu và trà xanh. Nhớ lần bắt Taxi bình dân cùng với mấy đồng nghiệp đi mua sắm ban đêm, đa chủng loại hàng hóa thượng vàng hạ cám được bày bán ở không gian vỉa hè ngay chốn đô thị nhộn nhịp, nhưng vào ban ngày những quầy hàng này không thấy đâu nữa. Có lẽ người dân muốn tăng ca sản xuất, kinh doanh kiếm thêm thu nhập.
Mình thấy có hai sự khác biệt rõ nét và đáng học hỏi ở nước bạn, dù chúng không xa lạ ở các nước tân tiến lắm. Hệ thống giao thông dường như được đầu tư chủ yếu cho tàu điện ngầm và xe buýt, còn xe cá nhân đa số gồm ô-tô và xe điện, thấy rất ít xe máy, bởi vậy, đường xá rộng rãi, ít khói bụi (đoàn VN gần như lưu lại ở các thành phố). Và quy hoạch đô thị với nhiều nhà cao tầng, nhà chung cư, chứ không thấy nhà phân lô 70-100 mét vuông quá phổ biến ở nước mình. Sống trong khu chung cư, một khu vực mang tính cộng đồng rất lớn, xem ra phù hợp với cảnh đất chật người đông.
Tuy vậy, sau chuyến đi, mình nghĩ còn có điều chưa tường tận, chưa rõ. Chẳng hạn như tại sao gọi là Liên hoan Thanh niên Việt Nam - Trung Quốc, nghĩa là giao lưu văn hóa giữa thanh niên hai nước mà bên mình chỉ đến tỉnh Quảng Tây. Nói cho đúng là các hoạt động đều diễn ra tại một vài thành phố thuộc một tỉnh của Trung Quốc, sao mình không chia ra nhiều đoàn đến các tỉnh thành khác. Thêm nữa, đã là giao lưu thì phải có qua có lại, nhưng thanh niên Trung Quốc sao chưa thấy qua nước mình Đại hội Hữu nghị (Hy vọng trong tương lai sẽ có :)).
Rồi còn nhiều vấn đề khác như chủ quyền lãnh thổ, hội nhập và thương mại hai nước cũng không được đưa ra bàn luận, tọa đàm. Thanh niên là chủ tương lai của mỗi nước, điều này đương nhiên đáng ra phải được đề cập quá chứ.